Hai nguồn tinh thần lực cường đại hình thành một tấm chắn ở ngay trước mặt tôi, tôi thất kinh trong lòng, hai người này quả nhiên không bình thường, ngay cả tinh thần lực cũng không thể xuyên qua.

Nhưng tôi không hề từ bỏ, đã được xưng là một người có tinh thần lực cường đại, thì làm sao có thể nhận thua ở phương diện này được?

Tôi nỗ lực tập trung tinh thần lực, tưởng tượng nó hóa thành một cây gai nhọn, từng chút thâm nhập vào bên trong khu vực kết giới của đối phương.

Sức mạnh trong cơ thể lại một lần nữa bị tôi đánh thức, bên trong không minh, tôi dường như nhìn thấy tinh thần lực của chính mình hóa thành một cây gai nhọn đỏ như máu, nhìn giống như huyết ngọc ban chỉ kia vậy, từng cái gai lóe lên ánh hồng, chậm rãi xuyên qua kết giới, tạo ra một lỗ hổng cực kỳ nhỏ.

Đúng lúc này, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên sáng ngờ, một ánh sáng chói mắt lóe lên. Sau khi ánh sáng rút đi, tôi nhận ra mình đã thâm nhập vào một cảnh giới kỳ diệu, xung quanh là một màu trắng xóa, cách không xa về phía trước có hai người đang đứng, một cô gái tuyệt sắc với búi tóc rối tung, trên người mặc một bộ cung trang màu trắng, váy dài phết đất, lẳng lặng nhìn người còn lại đang đứng đối diện, người này mặc một bộ cao quan hoa phục, cả người toát ra khí thế lỗi lạc, đây chính là Phúc Duyên Trai Chủ.

Hai người cứ như thế yên lặng đứng đối diện nhau, giống như không hề nói gì, nhưng lại có âm thanh rõ ràng chui vào trong tai tôi.

- Tử Tô, nếu như bây giờ nàng đồng ý với ta, thì ta có thể lập tức dừng tay. Chúng ta cùng nhau dùng Kính Luân Hồi trở lại quá khứ, làm lại tất cả từ đầu một lần nữa, được không?

Đây là giọng nói của Phúc Duyên Trai Chủ, nhưng Thiên Hồ Phu nhân Yến Tử Tô lại không hề đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Phúc Duyên Trai Chủ, dường như hoàn toàn không có phản ứng gì đối với lời hắn nói.

- Tử Tô, trước đây nàng nói người, yêu khác đường, nàng nói mệnh của nhân loại quá ngắn, chỉ có thể vội vàng bước qua như một vị khách qua đường. Nhưng bây giờ ta đã có được cách để trường sinh bất tử, ta cũng không hề yếu hơn so với nàng, vì sao nàng vẫn không chịu đi cùng ta? Nàng biết không, vừa rồi ta đã dung hợp hồn phách của Tần Hoàng vào mình, từ giờ trở đi trên thế gian này sẽ không còn Tần Hoàng gì nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ có thể sống lại. Là ta, là ta dùng cách này để giúp hồn phách của hắn có được một cách tồn tại khác trong thế giới này, một giọt nước mắt Thiên Hồ kia của nàng cũng đã ở trong người ta, vì sao nàng vẫn còn chấp nhất như vậy chứ?”

Phúc Duyên Trai Chủ nhẹ giọng nói nhỏ không ngừng, ngữ khí ôn nhu đến cực điểm, giống như đang chậm rãi kể chuyện với tình nhân lâu năm, ánh mắt hắn chặt chẽ gắn lên trên người của Thiên Hồ Phu nhân, không hề chớp mắt.

Cuối cùng, giọng nói của Thiên Hồ Phu nhân mới sâu kín vang lên.

“Hai ngàn năm trôi qua, ngươi lại chưa từng quên hứa hẹn ngày đó của ngươi với ta, ta thực sự cảm động. Nhưng hai ngàn năm này cũng đã thay đổi tất cả mọi thứ trên thế gian này. Ngươi đã không còn là Từ Phúc nhiệt tình lương thiện, đôn hậu tao nhã, học thức hơn người, kiến thức rộng rãi ngày đó nữa. Bây giờ ngươi đã có dã tâm, có khát vọng, dám làm dám chịu, thậm chí vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Thật xin lỗi, có lẽ ta đã từng rung động trước chí hướng rộng lớn, nhiệt huyết trào dâng của Từ Phúc ngày đó, nhưng bây giờ, tất cả đều đã thành mây khói thoảng qua, ngươi từ lâu đã không còn là Từ Phúc năm đó, ta cũng không còn là Yến Tử Tô trước đây nữa. Thay vì cứ mãi dây dưa không bỏ như vậy, không bằng ngươi cứ tiêu sái rời đi, chỉ bằng tài trí của ngươi, nếu dốc lòng tu đạo thì thành tiên chỉ là chuyện sớm muộn, ngươi cần gì cứ phải ôm khư khư lấy nó như vậy?”

Giọng nói này uyển chuyển nhẹ nhàng, lại thấm chút buồn thương, thật đúng là giọng của vị Thiên Hồ Phu nhân đã từng nói chuyện trong ảo cảnh ngọc thanh lúc đó. Mà bây giờ, sau khi đã nhìn chằm chằm hình bóng của Thiên Hồ Phu nhân một lúc lâu, tôi rốt cuộc mới nhận ra được đó chính là bóng người chợt lóe lên phía sau tôi ở ảo cảnh ngọc thanh khi đó.

Nghe bà nói chuyện lúc này hoàn toàn giống như một người bình thường, làm sao có thể nói bà chỉ là nguyên thần bị khuyết thiếu, thần trí mơ hồ đây? Nhưng vừa rồi khi hóa thân thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, sao bà lại ở trong trạng thái ngây ngây ngốc ngốc như vậy?

Còn cả Phúc Duyên Trai Chủ, trước đó rõ ràng là một bộ dáng của hung thần ác sát, cả mặt đều là vẻ dữ tợn, sao bây giờ nói chuyện lại như một thư sinh nho nhã thế này?

“Tử Tô, chẳng lẽ nàng không biết ta làm như vậy đều là vì nàng sao? Nếu ta không nỗ lực đạt được địa vị và năng lực như hiện tại, thì làm sao ta có thể xứng đôi với nàng được? Nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ cao cao tại thượng, địa vị cao xa, ta lại chỉ là một phàm nhân bình thường, tuổi thọ chỉ ngắn ngủn có vài thập niên, ta làm sau có thể bên nàng lâu dài được? Chẳng lẽ giờ ta lại phải bị nàng khinh thường vì tất cả những gì ta đã làm cho nàng sao? Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói, chỉ cần nàng đồng ý với ta, ta lập tức có thể từ bỏ tất cả, cái gì mà xây dựng lại một thế giới mới, này tuy rằng là lý tưởng suốt đời của ta, nhưng thế giới bây giờ cũng đã mục nát hết rồi, nếu như chúng ta cùng nhau trở lại thời đại có trời xanh sông trong kia, cùng trải qua cuộc sống sinh hoạt phong phú hạnh phúc, rời xa khỏi thế giới ồn ào náo động này, như vậy không phải rất tốt hay sao?”

Thiên Hồ Phu nhân buồn bã cười, nhìn Phúc Duyên Trai Chủ nói: “Kể cả ngươi thực sự có tâm như này, vậy còn hắn thì sao, hắn sẽ như ngươi mong muốn sao?”

Hắn? Trong lòng tôi chợt động, “hắn” này là chỉ ai? Một nhân cách khác trong Phúc Duyên Trai Chủ sao? Là chỉ Phúc Duyên Trai Chủ đáng sợ dữ tợn vừa rồi sao?

“Hừ, hắn thì có thể như thế nào, lúc trước hắn đã từng nói qua, nếu ta có thể thông qua nỗ lực lần này khiến nàng hồi tâm chuyển ý, hắn sẽ phải theo như mong muốn của ta, sẽ không nhúng tay vào chuyện của ta nữa. Vừa nãy ta phải phí rất nhiều sức lực mới có thể nhốt hắn được một lát, Tử Tô, nàng không quyết đoán nhanh, lúc sau có hối hận cũng đã muộn.”

Khi hắn nói ra lời này, tôi liền hiểu ra, hóa ra đây mới là Phúc Duyên Trai Chủ thật, vậy theo như lời hắn nói, một “hắn” khác kia, rốt cuộc là ai?

Thiên Hồ Phu nhân lắc đầu:

“Tất cả những điều này xảy ra vốn là do chấp niệm của ngươi quậy phá, đây đều là nhân quả và kiếp nạn mà ngươi gây ra. Nếu ngươi từ bỏ chấp niệm, ma niệm sẽ tự lui, khi đó thì có liên quan gì tới ta nữa đâu? Hơn nữa, kể cả ta thực sự trở về cùng với ngươi, thì ngươi làm sao biết được hắn có theo ngươi trở về hay không? Đến lúc đó, nếu như ngươi vẫn không thoát khỏi được hắn thì ngươi định như thế nào?”

Phúc Duyên Trai Chủ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó kiên định nói: “Nếu như vậy, ta sẽ đồng quy vu tận với hắn, kết thúc mọi chuyện, tuyệt đối không để chuyện này ảnh hưởng đến thiên hạ.”

“Ha ha, đồng quy vu tận, chỉ sợ đến lúc đó, hai người các ngươi sẽ chỉ còn lại một người, ngươi nói xem, người này sẽ là ai đây?”

Phúc Duyên Trai Chủ đứng thẳng người, lớn tiếng nói:

“Tử Tô, nếu như nàng theo ta thì phải tin tưởng ta, nếu như tình ý của ta đối với nàng ngàn năm vẫn chưa mất, thì đương nhiên vẫn là Từ Phúc lúc trước, ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trở thành tội nhân.”

Thiên Hồ Phu nhân than nhỏ: “Ngươi đã là tội nhân, chẳng lẽ chính ngươi không biết?”

Phúc Duyên Trai Chủ hơi ngưng lại một chút, chợt tức giận nói: “Vậy ta đây liền đi tiêu diệt hắn.”

Thiên Hồ Phu nhân lại lần nữa thở dài, không nói thêm gì nữa. Phúc Duyên Trai Chủ tiến về phía trước một bước, đang muốn nói tiếp với bà thì bỗng nhiên gương mặt lộ ra vẻ thống khổ, đồng thời, một khí thế cuồng bá bắt đầu tản ra từ trên người hắn.

“Ha ha ha, hứa hẹn của ngươi với ta lúc trước còn chưa thực hiện, sao đã nghĩ đến việc phản kháng rồi? Chẳng lẽ ngươi đã quên, là ta cho ngươi được trường sinh bất tử, là ta cho ngươi sức mạnh vĩnh hằng, rằng tất cả mọi thứ ngươi có đều là ta cho?”

Một âm thanh bỗng nhiên phát ra từ trong thân thể Phúc Duyên Trai Chủ, sắc mặt hắn tức khắc trở nên xanh mét, gương mặt lộ vẻ dữ tợn nhưng lại cắn chặt hàm răng, nhìn cực kỳ quỷ dị.

Tôi nghe ra được giọng nói này đúng là của Phúc Duyên Trai Chủ hung ác điên cuồng trước đó, so với giọng nói mềm mại ôn tồn trước đó thật đúng như hai người khác nhau.

- Ngươi, ngươi muốn thế nào, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi muốn xây dựng lại trật tự của thế giới này, ngươi muốn làm chúa tể của nó, ngươi cứ việc đi làm, tuy rằng đây cũng từng là lý tưởng của ta, nhưng ta đã sớm cho rằng đây là việc không thể. Bây giờ ta chỉ muốn cắt đứt mọi quan hệ với ngươi, cùng Tử Tô trở lại quá khứ bắt đầu lại từ đầu, ngươi ở thế giới này cứ làm chúa tể của ngươi, vì sao cứ phải dính dáng đến ta làm gì?

Phúc Duyên Trai Chủ thống khổ nói, âm thanh lạnh lùng kia lại vang lên:

- Ngươi đang đùa giỡn với ta sao? Ta căn bản chính là ngươi, ngươi chính là ta, hai người chúng ta vốn là một người, ta rời khỏi ngươi, ngươi sẽ không tồn tại, ngươi rời khỏi ta, ngươi cũng sẽ trở thành một cái xác không hồn. Cái gì mà trở lại quá khứ bắt đầu lại từ đầu, đường đường là Phúc Duyên Trai Chủ mà lại có thể vì một nữ nhân mà từ bỏ lý tưởng và khát vọng của mình, lại có thể từ bỏ tất cả mọi thứ dễ như trở bàn tay như vậy, thật sự là đáng xấu hổ, buồn cười, đáng thương, đáng tiếc.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, bỗng ầm một tiếng, toàn bộ hình ảnh trước mắt tôi biến mất, giống như bị cơn lốc cuốn đi. Chỉ nghe thấy Phúc Duyên Trai Chủ thống khổ la lên một tiếng, khung cảnh trước mắt tôi biến thành một màu đen tuyền, không nhìn thấy bất cứ gì cả.

Khi tôi mở to mắt ra một lần nữa thì đã thấy Phúc Duyên Trai Chủ bước lên hỏa long, cười ha ha, hỏa long kia phun ra một ngọn lửa lớn, không chút khách khí đánh úp về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ ở đối diện!

Ý thức tôi trở lại trong nháy mắt, vừa nhìn thấy một màn này, trong lòng hiểu ra cái gì, lại nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ đã trở về bộ dáng si si ngốc ngốc ban đầu kia, nhìn thấy ngọn lửa đã sắp thổi tới gần mà cũng không biết tránh né.

Tôi kinh hãi, vội nhảy lên, mắt nhìn Phúc Duyên Trai Chủ, không kìm được lửa giận hừng hừng bốc lên trong lồng ngực, không màng cái gì nữa, tôi nhào về phía hắn.

Động tác này của tôi hoàn toàn là dựa vào bản năng, trong đầu cũng quên mất thần quân Giải Trĩ. Cơ thể tôi đột nhiên mất kiểm soát, kiếm Tần định trong tay tôi bỗng sáng lên, một nhát kiếm chém xuống, lao thẳng về phía cổ của Phúc Duyên Trai Chủ.

Nhưng ngọn lửa kia đang lao về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ kia lại không có ai cản lại, thần quân Giải Trĩ thấy vậy vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy ngọn lửa đã gần chạm đến thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ...

Đúng lúc này, dưới lòng đất Thiên Hồ Cốc, bao gồm cả khu vực ở dưới Tam Thanh cảnh, đột nhiên phun lên mấy cột sáng cao đến tận trời. Tất cả có bảy cột sáng với bảy màu sắc khác nhau, giống như bảy sắc cầu vòng hội tụ lại, phóng lên trời cao.

Trên thân Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng đột nhiên phát ra bảy màu ánh sáng, giống như là phối hợp với bảy cột sáng kia, ngay sau đó chậm rãi bay lên trời cao. Ngọn lửa của hỏa long Bát Hoang đã ở ngay trước mũi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lúc này lại hóa thành một đám tro tàn, rồi biến mất không thấy đâu.

Tôi kinh hãi, chỉ cảm thấy sức mạnh trong thân thể đột nhiên tan đi, thanh kiếm này bỗng như trở nên nặng ngàn cân khiến tôi không nhấc lên nổi, còn chưa chạm được vào người Phúc Duyên Trai Chủ đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Lại xảy ra chuyện gì nữa?

 

1.64994 sec| 2439.641 kb